B. Cầu thủ 1. Ryan Giggs
]Ngày sinh: 29/11/1973
Ngày kí hợp đồng: 09/07/1990
Trận đấu ra mắt: 02/03/1991 gặp Everton (H) tại League
Tổng số bàn thắng: 144
Tổng số lần ra sân: 760 (tính đến đầu mùa giải 2008/09)
Vị trí: Tiền vệ
Ngày rời United:
Quốc tịch: Xứ Wales
Ryan Giggs là cầu thủ giàu thành tích nhất CLB với 18 danh hiệu quan
trọng, thế nhưng, nếu không nhờ có bàn tay dẫn dắt của Sir Alex
Ferguson, có lẽ anh cũng không thể mang vinh quang về cho Old Trafford
như ngày hôm nay.
Cầu thủ sinh ra tại Cardiff này đã được theo học trường năng khiếu của
Manchester City thuở thiếu thời, nhưng Sir Alex đã có một chuyến viếng
thăm cá nhân tới nhà anh vào đúng sinh nhật lần thứ 14 của anh và Ryan
đã quyết định bỏ qua cơ hội được ký hợp đồng với CLB thời niên thiếu của
mình.
Anh đã chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp tại United vào tháng 11 năm
1990. Trận đấu trình làng của anh là cuộc chạm trán với Everton tại Old
Trafford ở giải hạng nhất cũ vào ngày 2/3/1991 từ vị trí dự bị thay cho
Denis Irwin.
Mùa giải sau đó, trong lần được xuất trận đầu tiên của mình, anh đã tạo
được một ấn tượng đáng nhớ khi ghi bàn thắng đầu tiên của mình cho
United trong chiến thắng 1-0 trước ManchesterCity cho dù đó chỉ là một
bàn thắng may mắn.
Chấn thương của Lee Sharpe cũng đồng nghĩa với cơ hội được ra sân thường
xuyên hơn của Giggs ở đầu mùa giải 1991/92 nhờ vào kỹ năng rê bóng đầy
lôi cuốn và những bước chạy sắc sảo.
Danh hiệu đầu tiên của anh đến vào tháng 4 năm 1992 khi United đánh bại
NottinghamForesttrong trận chung kết League Cup, và mùa giải tiếp theo,
anh đã lần đầu tiên được đứng lên bục cao nhất tại Premiership để giành
lấy huy chương chiến thắng. Tổng cộng anh đã có đến 10 danh hiệu vô địch
Premiership cho riêng mình.
Bảng thành tích ấn tượng của Giggs còn bao gồm các danh hiệu: cúp Châu
Âu, siêu cúp Châu Âu và cúp liên lục địa, không những vậy, trong 5 lần
giành FA Cup của Sir Alex Ferguson, anh được góp mặt tới 4 lần. Bàn
thắng đáng nhớ nhất trong sự nghiệp thi đấu của anh chính là pha ghi bàn
sau nỗ lực cá nhân xuất chúng trong trận đá lại bán kết gặp Arsenal tại
Villa Park vào tháng 4 năm 1999.
Ryan đã kỷ niệm 10 năm tại Old Trafford bằng một trận đấu tôn vinh anh
với đối thủ là Celtic vào mùa 2001/02. Tuy vậy, những cột mốc lịch sử
vẫn tiếp diễn... Một năm sau đó, anh đã có bàn thắng thứ 100 trong sự
nghiệp thi đấu của mình ở trận hòa 2-2 trước Chelsea tại Stamford
Bridge, và anh đã trở thành người thứ hai trong lịch sử có được trận đấu
thứ 700 cho United khi anh giúp Quỷ Đỏ có được một chiến thắng sát nút
quan trọng trước Liverpool tại Anfield vào tháng Ba năm 2007.
Hiện nay anh chính là người đang giũ kỷ lục về số lần khoác áo của câu
lạc bộ với 760 lần (tính đến đầu mùa giải 2008/09) hơn người đứng thứ 2
là Sir Bobby Charlton với 758 lần.
Thủ quân của đội tuyển xứ Walesđã đóng một vai trò hết sức quan trọng
trong việc giành danh hiệu vô địch 2006/07 của United. Đó là chiến thắng
thứ chín cho Giggs và đưa anh vượt qua người giữ kỷ lục trước đó Alan
Hansen, người đã giành được tám danh hiệu trong màu áo Liverpool. Một
mùa giải thành công tiếp theo của Quỷ Đỏ trong mùa bóng 2007/08 đã giúp
Giggs trở thành cầu thủ đầu tiên đăng quang mười lần tròn.
Sau khi từ giã đội tuyển xứ Wales với 64 lần khoác áo và ghi được 12
bàn, Giggs đã lại nhận được thêm một danh hiệu cao quý, đó là tước hiệp
sĩ OBE. Anh đã được đưa vào danh sách những người nhận danh hiều cao quý
này trong dịp sinh nhật Nữ Hoàng Anh vì những cống hiến cho bóng đá của
mình. Một phần thưởng hoàn toàn xứng đáng.
2.Sir Bobby Charlton
Ngày sinh: 11/10/1937
Ngày kí hợp đồng: 01/06/1953
Trận đấu ra mắt: 06/10/1956 gặp Charlton (H) tại First Division
Tổng số bàn thắng: 249
Tổng số lần ra sân: 759
Vị trí: Tiền đạo
Ngày rời United: 01/05/1973
Quốc tịch: Anh
Chưa một ai là hiện thân cho những giá trị của Manchester United tuyệt
vời hơn Sir Bobby Charlton. Sống sót từ tai họa thảm khốc tại đường băng
Munich khi mới chỉ 20 tuổi, ông đã chơi bóng như thể mọi trận đấu đều
là để tưởng niệm cho những người đồng nghiệp đã khuất của mình, vượt qua
những chấn thương để vươn tới những đỉnh vinh quang của cả CLB cũng như
của đất nước.
Trong sự nghiệp 17 năm thi đấu cho United, ông đã lập một kỷ lục với 754
trận đấu, ghi được 247 bàn. Dường như những thành tích vĩ đại của ông
sẽ khó có ai có thể bì kịp. Bất chấp mọi sự mời mọc, vẫy gọi của các CLB
trên toàn quốc, Charlton trẻ tuổi - cháu của tiền đạo Newcastle United
vĩ đại Jackie Milburn - vẫn quyết tâm trung thành với màu áo đỏ khi
chuyển sang ký hợp đồng chuyên nghiệp cho United vào tháng 10 năm 1954
và ngay lập tức giành được FA Youth Cup vào năm 1954, 1955 và 1956.
Trận ra mắt đội 1 của ông đến vào ngày 6/10/1956 gặp Charlton tại Old
Trafford và anh chàng trẻ tuổi này ngay lập tức đã tạo được ảnh hưởng
của mình khi ghi được 2 bàn thắng cùng với một chấn thương. "Ông Busby
hỏi tôi rằng tôi có ổn không," Sir Bobby hồi tưởng lại. "Thực sự thì tôi
đã bị bong gân mắt cá chân, nhưng tôi không muốn thừa nhận điều đó và
tôi chắp tay lại và nói ''có'' ".
Nhưng cho dù đã có màn ra mắt ấn tượng, Charlton vẫn không thể có được
một vị trí thường xuyên trong đội hình cho tới giai đoạn sau của mùa
bóng 1956/57 được đánh dấu bằng 10 bàn thắng khi Busby Babes giành được
danh hiệu vô địch đầu tiên. Cuộc cạnh tranh một chỗ đứng trong đội hình 1
diễn ra vẫn rất quyết liệt, nhưng 1 cú hat-trick vào lưới Bolton
Wanderers vào tháng 1 năm 1958 đã chứng minh được năng lực của ông, và
Busby cảm thấy càng ngày càng cảm thấy khó khăn hơn khi gạt tiền đạo trẻ
đầy tài năng này ra khỏi danh sách.
Một tháng sau, Charlton ghi được 2 bàn thắng trong trận hòa 3-3 của
United trước Partizan Belgrade giúp Busby Babes có được một vé vào bán
kết European Cup. Nhưng cũng đúng trên đường trở về thì tai họa đã xảy
ra, và Charlton nằm trong số những người bị thương. Tuy vậy, vết thương
của ông cũng tương đối nhẹ, vì vậy nên ông chỉ cần có 1 tháng để trở lại
với sân cỏ. Charlton đã trở thành một thành phần cốt cán trong cuộc xây
dựng lại sau thảm họa khi mà phần còn lại của đội bóng đều phải thiết
lập lại từ đầu.
Việc được chuyển sang đá cắm đã khai thác được tất cả những điểm mạnh
nhất của ông, và ông chính là người đã truyền cảm hứng khi mà United
giành được các giải vô địch năm 1965 và 1967. Những thành công này đã
chắp cánh cho những vinh quang cùng đội tuyển Anh. Ngay trước World Cup
1966, Charlton đã được nhận giải thưởng cầu thủ xuất sắc nhất của năm do
hội đồng nhà báo tổ chức và liền sau đó là giải cầu thủ Châu Âu xuất
sắc nhất năm. Ông tiếp tục tỏa sáng để cùng với đội bóng của Alf Ramsey
giành được chức vô địch năm đó khi ghi được 2 bàn thắng trong trận thắng
bán kết trước Bồ Đào Nha. Charlton tiếp tục có được thành tích 106 lần
khoác áo đội tuyển quốc gia - trong đó 3 lần là đội trưởng - và vẫn đang
là tay săn bàn hàng đầu trong lịch sử của nước Anh với 49 bàn thắng.
Mặc dù giành được chức vô địch World Cup được coi là thành tích danh giá
nhất trong bóng đá, nhưng những giờ phút hoàng kim nhất của Charlton
tại cấp CLB đến vào tháng 5 năm 1968 khi ông đưa United đến với chiến
thắng tại European Cup. Sir Bobby đã ghi được 2 bàn thắng trong chiến
thắng ở những phút đá hiệp phụ với tỉ số 4-1 trước Benfica tại Wembley.
Đối với Charlton thì chuyến thắng này chính là lời động viên đối với
cuộc tái xây dựng sau thảm họa Munich, thế nhưng ông đã bỏ lỡ bữa tiệc
ăn mừng sau trận đấu để một mình đi tưởng niệm những người bạn đã khuất.
Sir Bobby tiếp tục cống hiến khi trở thành một phần trong bộ 3 nổi tiếng
Best - Law - Charlton, một sự kết hợp của 3 trong số những tài năng lớn
nhất trong lịch sử, trước khi trở về nghỉ hưu vào năm 1973. Ông đã có 2
năm làm HLV và cầu thủ kiêm HLV tại Preston North End trước khi từ chức
vào tháng 8 năm 1975.
Ông đã có 1 khoảng thời gian ngắn ngủi chơi bóng cho Waterford tại Cộng
Hòa Ai Len vào năm 1976 bước khi chấp nhận vào một vị trí trong BHL tại
Wigan Athletic, nơi mà ông cũng chỉ gắn bó ít lâu trong vai trò HLV tạm
thời ở mùa bóng 1982-83.
Vào tháng 6 năm 1984, Charlton trở thành giám đốc của Manchester United,
vị trí mà ông vẫn gắn bó cho tới ngày hôm nay. Sau khi được trao tặng
OBE (quan chức của đế quốc Anh) và CBE (sĩ quan thống lĩnh của đế quốc
Anh), ông trở thành "Sir" Bobby Charlton vào tháng 6 năm 1994. Một đại
sứ danh dự cho CLB của mình, cho bóng đá Anh và bóng đá toàn cầu, ông
chính là đầu tàu, một cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai của
đội bóng thành Manchester. 3.Paul Scholes
Ngày sinh: 16/11/1974
Ngày kí hợp đồng: 08/07/1991
Trận đấu ra mắt: 21/09/1994 gặp Port Vale (A) tại League Cup
Tổng số bàn thắng: 137
Tổng số lần ra sân: 536 (Tính đến đầu mùa giải 07/08)
Vị trí: Tiền vệ
Ngày rời United:
Quốc tịch: Anh
Chỉ có rất ít người có đủ thực tài và đức để làm cho tượng đài Sir Bobby
Charlton phải ấn tượng cao độ. Huyền thoại của United nói về Paul
Scholes: "Luôn luôn bình tĩnh và tập trung, cộng với tài chuyền bóng
chính xác như đặt giúp Scholes trở thành một cầu thủ thực sự rất đáng
xem."
Paul Scholes là một thành viên quan trọng trong lứa cầu thủ hoàng kim mà
Manchester United đào tạo thành công trong thập kỷ 90, bên cạnh
Beckham, Giggs, Butt và anh em nhà Neville. Tiền vệ "hoàng tử hạt tiêu"
sinh tại Manchester này ghi bàn trong cả trận ra mắt màu áo đội 1 Man
United gặp Port Vale tại League Cup mùa giải 1994/95 lẫn trận đầu tiên
tại giải Ngoại hạng gặp Ipswich.
Paul Scholes đạt đủ độ chín để trở thành thành viên chính thức của đội 1
Manchester United vào đúng thời điểm huyền thoại Eric Cantona bị treo
giò 9 tháng sau pha kungfu nổi tiếng ở mùa bóng 1995/96. Anh thay thế
Cantona một cách hoàn hảo, giúp Man United đoạt cú đúp ở mùa bóng đó: vô
địch giải Ngoại hạng và giành FA Cup.
Cùng với Keane, Giggs và Beckham, anh trở thành lá phổi của đội bóng
giành cú ăn ba vĩ đại năm 1999, cho dù không thể có mặt tại trận chung
kết do bị dính 2 thẻ vàng trước đó. Khi Man United giành chức vô địch
Premiership năm 2003, Paul Scholes cũng đóng góp tới 20 bàn thắng, chỉ
đứng sau Ruud van Nistelrooy.
Bộ sưu tập 14 huy chương các loại của Paul Scholes chỉ thua kém đúng 5
cầu thủ trong lịch sử CLB, trong đó chỉ có Ryan Giggs là còn đương thời.
Một vấn đề về tầm nhìn đã buộc Scholes rời xa sân cỏ trong nửa sau của
mùa giải 2005/06, nhưng anh đã tìm lại được chính mình để giúp cho Quỷ
Đỏ có được danh hiệu Premiership mùa 2006/07. Những lần tỏa sáng cá nhân
như pha mở tỉ số trong trận thắng 2-0 trước Liverpool vào tháng Mười
năm 2006 và một cú vô-lê tuyệt đẹp trong chiến thắng 3-0 tại Aston Villa
hai tháng sau đó, bàn thắng đã giúp anh giành được giải Bàn thắng đẹp
nhất mùa giải trong buổi lễ trao giải cầu thủ của CLB.
Những đóng góp của anh đã được các cầu thủ cũng như giới báo chí công
nhận khi anh xếp ở vị trí thứ ba trong danh sách Cầu thủ xuất sắc nhất
năm của PFA và vị trí thứ tư trong bầu chọn của các nhà báo bóng đá - cả
hai giải thưởng này đều thuộc về người đồng đội của anh Cristiano
Ronaldo.
Hiện tại anh đang đứng thứ 7 trong danh sách những người khoác áo CLB
nhiều nhất và đứng thứ 12 trong danh sách những vua phá lưới của CLB.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Scholes là một trong những tài năng xuất
chúng nhất trong lịch sử United.
4. David Beckham
Ngày sinh: 02/05/1975
Ngày kí hợp đồng: 23/01/1993
Trận đấu ra mắt: 23/09/92 gặp Brighton tại League Cup
Tổng số bàn thắng: 84
Tổng số lần ra sân: 348
Ngày rời United: 02/07/2003
Quốc tịch: Anh
Không phải giỏi nhất, nhưng David Beckham là cầu thủ nối tiếng nhất, và
cũng giàu có nhất trong thế giới bóng đá hiện đại. Trong các vận động
viên thể thao, không có ai được thần tượng hoá đến cuồng nhiệt như anh,
không có ai được nhắc đến hằng ngày trên mặt báo như anh.
Vâng, không cần tới những ánh hào quang hậu trường, Beckham vẫn là 1
trong những cầu thủ xuất sắc nhất trong lịch sử MU. Ở vị trí tiền vệ
cánh phải, khả năng kiến thiết bóng của anh phải gọi là…trên cả tuyệt
vời. Những đường chuyền dài do Beckham thực hiện chính xác đến từng ly,
và những cú lật bóng bên biên phải của anh luôn nguy hiểm chết người. Ở
thời kỳ hoàng kim tại MU, Beckham được coi là cầu thủ tạt bóng số 1 trên
thế giới, mỗi lần anh tạt bóng là mỗi lần khung thành đối phương chao
đảo. Bất kể là Cole, Yorke, Nistelrooy, hay 1 tiền đạo nào khác của MU,
ai cũng đều muốn chơi cùng Beckham, vì mỗi đường chuyền của Beckham
thường tìm đến rất đúng chỗ của tiền đạo, chứ không bắt họ phải di
chuyển để bắt kịp. Tỷ lệ chuyền bóng thành bàn của Beckham là cao nhất ở
nước Anh.Bên cạnh đó, với không ít người, Beckham cũng là cầu thủ đá
phạt hay nhất thế giới. Những cú sút xoáy vòng, đưa bóng vọt qua hàng
rào phòng thủ đối phương rồi rơi đúng vào góc thượng khung thành là 1
“sản phẩm độc quyền” của anh. Rất, rất nhiều lần anh đã ghi những bàn
thắng tuyệt đẹp như thế.
Dĩ nhiên, là cầu thủ thường chẳng có ai hoàn hảo, điểm yếu của Beckham
là kỹ thuật cá nhân không cao. Tuy thế, cũng không nên quá cầu toàn, có
được kỹ năng chuyền bóng và sút phạt như anh cũng đã là quá đủ cho 1
tiền vệ.
David Robert Joseph Beckham sinh ngày 2 tháng 5 năm 1975 tại London. Năm
1986,anh giành giải nhất trong cuộc thi năng khiếu bóng đá nhi đồng
mang tên Bobby Charlton Soccer Skills, và do đó lọt vào tầm ngắm của các
nhà tuyển trạch Manchester United. Năm 12 tuổi, anh đã được ngài Alex
Ferguson đánh giá là 1 ngôi sao tương lai. Có điều, do bị gia đình buộc
phải học xong trung học, mãi đến năm 1991, Beckham mới ký hợp đồng tập
sự cùng MU. Ngày 23 tháng 9 năm 1992 đánh dấu lần đầu tiên anh được chơi
ở đội lớn, khi ra sân với tư cách cầu thủ dự bị trong trận gặp
Brighton. Tuy nhiên, phải đợi tới 2 năm sau, Beckham mới được ra quân
trong đội hình chính thức của Quỷ Đỏ, trong trận gặp Galatasaray tháng
11-1994.
Sau trận ra quân ấy, Beckham chuyển tới Preston NE theo hợp đồng cho
mượn. Anh thi đấu 5 trận tại đây trước khi trở về Old Trafford vào tháng
4-1995. Trận gặp Leeds cùng tháng chính là trận đầu tiên anh chơi đủ 90
phút ở giải ngoại hạng. Sang đến năm 1996, sau sự ra đi của Andrei
Kanchelskis, Beckham được ngài Ferguson tín nhiệm giao trấn giữ hành
lang phải, mặc dầu vị trí ưa thích của anh là tiền vệ trung tâm. Anh đã
hoàn thành xuất sắc trách nhiệm, và góp công đưa MU giành cú đúp VDQG
cùng cúp FA. Trong trận bán kết cúp FA gặp Chelsea, chính Beckham là
người ghi bàn gỡ hoà.
Beckham thật sự vươn lên hàng ngũ siêu sao trong mùa 1996-1997, sau bàn
thắng “không tưởng” từ cú lốp bóng 55m tung lưới Wimbledon. Cho đến nay,
đây vẫn là bàn thắng đẹp nhất trong sự nghiệp của anh. Mùa bóng tiếp
tục với Beckham cùng những màn trình diễn tuyệt vời và những cú sút xa
ngoạn mục. Phần thưởng cho anh là danh hiệu Cầu Thủ Trẻ Xuất Sắc Nhất
Nước Anh, cùng chức VDQG lần thứ 2 liên tiếp. Cũng năm 1997, anh bắt đầu
quen Victoria Adams, nhờ VIC, Beckham bắt đầu nổi tiếng trong ngành
công nghiệp giải trí, và nhờ Beckham, Adams được biết đến nhiều hơn
trong lãnh vực thể thao. Danh tiếng của cả hai đều được nâng cao nhờ mối
tình lãng mạn.
Sau mùa bóng 1998 đầy thất vọng, Beckham đạt đến đỉnh cao phong độ của
mình. Chưa bao giờ anh lại chơi hay đến như mùa 1998-99i. Danh hiệu Vua
Đá Phạt Của Beckham được khẳng định với hàng loạt các cú sút siêu đẳng
vào lưới Leicester, Aston Villa, Barcelona, Brondby, và Everton. Những
bàn thắng quan trọng của MU trước Inter Milan, Liverpool, và Barcelona
đều xuất phát từ những đường kiến thiết của anh. Đích thân Beckham cũng
ghi những bàn quan trọng từ các pha bóng sống, chẳng hạn như bàn thắng
trong trận bán kết cúp FA với Arsenal, hay trong trận quyết định ngôi
VDQG với Totteham. Trong lần gặp gỡ không thể nào quên với Bayern Munich
ở chung kết Champions League, cả 2 bàn thằn Quỷ Đỏ ghi được đều xuất
phát từ các quả phạt góc do Beckham thực hiện. Năm 1999 kết thúc với
Beckham và MU trên đỉnh cao của thế giới, cùng 4 danh hiệu VDQG, Cúp FA,
Champions League và Cúp Liên Lục Địa. Beckham là ứng viên nặng ký cho
danh hiệu Cầu Thủ Xuất Sắc Nhất Thế Giới của FIFA và Xuất Sắc Nhất Châu
Âu của France Football, nhưng đáng tiếc là 2 lần đều phải về nhì, sau
Nghệ Sỹ Sân Cỏ Rivaldo.
Mùa 1999-2000 khởi đầu thất vọng cho Beckham. Bất hoà với HLV Ferguson
làm dậy lên những tin đồn về việc chuyển nhượng của anh sang Barcelona,
Inter Milan, và thậm chí cả Arsenal. Nhưng sau khi giảng hoà cùng ngài
Alex, Beckham lại trở về với phong độ vốn có, và những quả đá phạt chết
người lại được tung ra vào lưới Croatia Zagreb, Leicester, West Ham và
Southampton. Trong những năm cuối ở MU, những đường chuyển của Beckham
bớt phần sắc sảo, nhưng bù lại, anh ghi bàn nhiều hơn. Đặc biệt trong
mùa 2001-02, anh ghi được đến 16 bàn, trong đó có cú sút xa 30m tuyệt
đẹp vào lưới Deportivo, và cú lốp bóng 25m qua đầu David James của West
Ham. Trong năm 2001, lần thứ 3 liên tiếp Beckham giành danh hiệu VDQG
cùng MU.
Nhưng rồi những chuyện hậu trường có lẽ đã làm Beckham xao lãng mất bóng
đá. Hết lo xuất bản tự truyện, xuất hiện trên truyền hình, anh lại lao
vào đóng quảng cáo cho Adidas và Pepsi. Trong những chuyến du đấu cùng
MU ở châu Á, Beckham được chào đón không thua gì The Beatles, nhưng
phong độ anh đã không còn được như xưa. Trong nửa cuối mùa 2001-02, HLV
Ferguson nhiều lần để anh trên ghế dự bị. Rồi những chấn thương lỉên
tiếp vào các năm 2002, 2003 khiến Beckham càng ít xuất hiện trong màu áo
đỏ hơn. Thêm vào đó, mâu thuẫn giữa anh và Ferguson lại bùng nổ. Mâu
thuẫn lên đến đỉnh điểm vào tháng 2-2003, khi ngài Alex sút chiếc giày
vào mặt Beckham sau trận Mu thua Arsenal 0-2. Câu chuyện này lập tức trở
thành tâm điểm của báo giới, và ai cũng dự đoán việc Beckham rời Old
Trafford chỉ còn là vấn đề thời gian. Quả nhiên đến tháng 7 cùng năm,
Beckham chuyển đến Real Madrid với giá 24.5 triêu bảng. Mùa bóng đầu
tiên của anh tại Madrid không thành công lắm.
Trong màu áo đội tuyển Anh, cho đến nay Beckham đã chơi được 94 trận,
ghi 13 bàn, tham gia 3 kỳ World Cup 1998-2002 - 2006, 2 kỳ Euro
2000-2004. Kể từ tháng 1-2001, anh giữ vai trò thủ quân đội tuyển quốc
gia. Tuy luôn được tín nhiệm, nhưng đáng buồn thay, Beckham thường gây
thất vọng ở những giải đấu lớn. Tại World Cup 1998, anh bị chỉ trích khá
nhiều sau khi nhận thẻ đỏ vì đánh nguội Diego Simeone của Argentina, ở
Euro 2004 thì sút hỏng 2 cú phạt đền, góp phần lớn giúp…Anh về nước.
Điểm sáng trong sự nghiệp quốc gia của Beckham là khi anh sút phạt ghi
bàn gỡ hoà 2-2 trước Hy Lạp, đưa Anh vào thẳng vòng chung kết World Cup
2002, và sau đó lại ghi bàn duy nhất vào lưới Argentina tại vòng chung
kết này.
Trận thua Bồ Đào Nha tại tứ kết WC 2006 là lần cuối cùng becks đeo chiếc
băng đội trưởng đội tuyển "3 chú sư tử". 1 trận đấu buồn bởi đội tuyển
của anh bị thất bại còn anh gặp chấn thương và không thể sát cánh chiến
đấu cùng các đồng đội. Đó sẽ mãi mãi là kỉ niệm không thể nào quên trong
sự nghiệp của anh.
Đã đạt rất nhiều thành công ở cấp câu lạc bộ, nhưng khi khoác trên mình
chiếc áo của đội tuyển quốc gia, dường như "duyên" và may mắn vẫn chưa
đến với anh...
5.George Best
Ngày sinh: 22/05/1946
Ngày kí hợp đồng: 01/08/1963
Trận đấu ra mắt: 14/09/1963 gặp West Brom (H) tại First Division
Tổng số bàn thắng: 179
Tổng số lần ra sân: 470
Vị trí: Tiền đạo
Ngày rời United: 02/01/1974
Quốc tịch: Bắc Ai Len
"Nếu tôi sinh ra đã là một kẻ tồi tệ thì bạn sẽ chẳng bao giờ nghe đến
cái tên Pelé." Đâu đó trong câu nói đùa này là một sự thật và có một
điều không phải bàn cãi, George Best là tài năng bẩm sinh lớn nhất mà
bóng đá Anh đã sản sinh ra.
Tốc độ, khả năng giữ thăng bằng, tầm quan sát, kỹ năng điều khiển bóng
hoàn hảo, kiến thiết những cơ hội và ghi bàn từ những tình huống tưởng
chừng không thể, tất cả cũng chỉ có thể nói đến một nửa cuộc đời ông.
Một nửa khác là những ham muốn không biết kìm nén như thể ông sinh ra là
để chơi bời, lừa phỉnh không dứt và tận hưởng. Pelé, đã gọi cựu số 7
của United là “cầu thủ vĩ đại nhất thế giới.”
Chàng thanh niên gầy ốm, đến từ miền quê Cregagh ở Belfast, được phát
hiện bởi chuyên gia săn tìm tài năng của United, Bob Bishop, nổi tiếng
khi nói với Matt Busby: “Huấn luyện viên, tôi nghĩ tôi vừa tìm được một
thiên tài cho ông.”
Vượt qua một bên là nỗi nhớ nhà da diết, Best đã bắt đầu chơi bóng
chuyên nghiệp từ sinh nhật thứ 17 vào tháng Năm năm 1963, ra mắt lần đầu
tiên vào tháng Chín – và ghi bàn ngay trong lần thứ hai xuất hiện. Và
lần khoác áo đầu tiên cho đội tuyển Bắc Ai – Len đến liền ngay sau đó.
Mùa giải 1964/1965, mùa giải đầu tiên ở United, bên cạnh những Dennis
Law, Bobby Charlton và David Herd, Best chính là nhân tố quan trọng dẫn
đến những thắng lợi của Quỷ Đỏ trong thời kỳ hậu Munich.
Ở mùa giải tiếp theo, trong trận gặp Benfica tại khuôn khổ Bán kết Cúp
C1, Best gần như độc diễn giúp United vượt qua đối thủ ngay trên sân
khách. Người khổng lồ xứ Lisbon đã lần đầu tiên phải nếm mùi thất bại
ngay tại sân nhà, và sau khi đóng góp một cú đúp trong đại trận thắng
5-1, ông được đặt biệt danh là “El Beatle”.
Một danh hiệu thứ hai đến vào năm 1967, và một lần nữa, Best lại tỏ ra
là mối hiểm họa đối với Benfica một năm sau đó trong trận Chung kết Cúp
C1 năm 1968 khi đưa Quỷ Đỏ nâng tỉ số lên 2-1 dẫn đường cho chiến thắng
4-1 trong hiệp phụ. Với 28 bàn thắng trong mùa giải này, Best trở thành
cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất cho United – ông còn nhận được giải PFA
và Quả Bóng Vàng châu Âu. Vị thế của ông tiếp tục được duy trì suốt bốn
mùa giải tiếp theo.
Khi triều đại Busby kết thúc cũng là lúc một con người bị hủy hoại, Best
phải chiến đấu với mặt tối của chính bản thân ông, thứ vẫn luôn đồng
hành với Best cho đến tận khi ông mất vào 25 tháng Mười Một, 2005.
Năm 1972, ông còn nổi tiếng với vụ “tạm rời sân cỏ” để tới Marbella,
trước khi trở lại lần nữa và cuối cùng vĩnh viễn rời khỏi United vào
tháng Một năm 1974 để chuyển đến một loạt các câu lạc bộ trên khắp thế
giới, trong số đó có Dunstable Town, Fulham, Los Angeles Aztecs,
Brisbane Lions hay thậm chí Jewish Guild của Nam Phi.
Chúng ta hãy nhớ về sự nghiệp huy hoàng của George, như chính ông đã
mong muốn lúc sinh thời.
Ông có 361 lần ra sân trong màu áo Quỷ Đỏ tại League, ghi được 136 bàn
thắng; thời hậu chiến ông còn giữ kỷ lục là cầu thủ ghi nhiều bàn thắng
nhất cho United trong một trận đấu – với sáu bàn thắng ghi được vào lưới
Northampton Town tại vòng năm Cup FA năm 1970, khi United đại thắng với
tỉ số chung cuộc 8-2.
Một lời vĩnh biệt dành cho Best vào tháng 11 năm 2005 được gửi đi từ sân
Upton Park, ngay trước trận đấu thuộc khuôn khổ giải Ngoại hạng giữa
chủ nhà West Ham và Manchester United. Trong trận đấu mà ngay cả Best
cũng sẽ tự hào về các hậu bối của mình, đồng hương người Irelandcủa
George là John O'Shea đã ghi bàn ấn định tỉ số thắng 2-1.
6 . Denis Law
Ngày kí hợp đồng: 12/06/1962
Trận đấu ra mắt: 18/08/1962 gặp West Brom (H) tại First Division
Tổng số bàn thắng: 236
Tổng số lần ra sân: 404
Vị trí: Tiền đạo
Ngày rời United: 01/07/1973
Quốc tịch: Scotland
Một bức tượng của Denis Law đã được dựng tại ngã ba Stretford End như
đài kỷ niệm về những cống hiến của ông tại "Nhà hát những giấc mơ" – và
đó là sự biết ơn xứng đáng cho một trong những huyền thoại sống của
United.
Một tay săn bàn tối thượng, sự tinh tế, tinh thần chiến đấu và tình yêu
cống hiến ông dành cho bóng đá đã khiến ông trở thành một anh hùng của
một thế hệ, được nhắc đến với biệt danh "The King". Triều đại của ‘ngài’
kéo dài trong 13 năm.
Lần đầu tiên cổ động viên của United thấy Law ghi bàn cho Quỷ đỏ là vào
ngày 18/8/1962, trong trận ra mắt gặp West Bromwich Albion. Ông lập lại
điều trên 236 lần nữa, rất nhiều trong số đó được ăn mừng đúng kiểu
Denis Law – cánh tay giơ lên không, bàn tay nắm lấy ống tay áo, ngón tay
chỉ thẳng lên trời. Đó là động tác được hàng ngàn cậu bé trên khắp nước
Anh bắt chước, cho dù là cổ động viên của đội bóng nào.
Law đến “Nhà hát những giấc mơ” sau một hành trình dài và sóng gió. Khởi
nghiệp tại Huddersfield năm 1955, ông ký hợp đồng thi đấu cho
Manchester City với giá chuyển nhượng kỷ lục năm 1960 và chỉ một năm sau
ông đến Ý chơi cho Torino.
Ông không hoà nhập được với bóng đá Ý và chỉ một năm sau Matt Busby
thuyết phục ông về lại thành Manchester – lần này là chơi cho nửa đỏ của
thành phố. Vào thời điểm đó ông đã là thành viên đội tuyển quốc gia,
với trận ra sân đầu tiên năm 1958 ở tuổi 18 dưới quyền HLV Scotland Matt
Busby.
Bàn thắng trong trận chung kết FA Cup năm 1963 khi United đánh bại
LeicesterCity3-1 chính là lần chọc thủng lưới thứ sáu của ông trong giải
đấu. Đó chỉ mới là khởi đầu. 30 bàn trong 41 trận mùa bóng sau đã giúp
ông đoạt danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất Châu Âu vào tháng 5/1960.
Ông một lần nữa trở thành tay săn bàn số một của Quỷ đỏ khi United đoạt
chức vô địch 1965 và 1967 nhưng tai hại thay, chấn thương khiến ông
không thể ra sân trận chung kết Cúp Châu Âu năm 1968. Trong khi đồng đội
của ông Geogre Best xoay Benfica như chong chóng trong trận chung kết
tại Wembley thì Law đang hồi phục sau ca giải phẫu chấn thương đầu gối
tại bệnh viện thành phố Manchester. Ngày hôm sau – ông có khách thăm
bệnh – Sir Matt Busby cùng với chiếc Cúp Châu Âu.
Nhưng rồi United phải vật lộn để tìm lại ánh hào quang đỉnh cao tại
Wembley. Với việc Tommy Doherty lên làm tân HLV cùng sự ra đi của hai
trong số ba người của ‘bộ tam thần thánh’ - Best và Charlton, Law trở
lại chơi cho Manchester City trong hợp đồng chuyển nhượng tự do vào
tháng 7/1973.
Bàn thắng cuối cùng của sự nghiệp Law là vào cuối trận derby ‘đen tối’
khi cú đánh gót của ông giúp Manchester Ciy thắng trận và đẩy United
xuống hạng. Đó cũng là cú chạm bóng cuối cùng của Law tại giải vô địch
vì ông yêu cầu được thay ra lập tức. Ông rời sân trong dáng vẻ buồn bã
dưới sự la hét của đám đông cổ động viên áo đỏ. Sau này nói về sự kiện
trên, Denis Law thừa nhận: “Thỉnh thoảng tôi lại có tâm trạng vô cùng
đau khổ như vào cuối tuần ấy.”
Ông từ giã sân cỏ sau vòng chung kết World Cup 1974 tại Tây Đức, nơi ông
đánh dấu lần thứ 55 khoác áo tuyển Scotland. Ông đã ghi được kỷ lục 30
bàn thắng cho đất nước, ngang bằng thành tích của Kenny Dalglish. Ông
cũng giữ danh hiệu người ghi bàn nhiều nhất lịch sử FA Cup – 40 bàn -
cho tới khi Ian Rush phá kỷ lục này vào năm 1996.
Cho dù lối thi đấu quyết liệt của ông khiến trọng tài thường xuyên thổi
phạt – có lần ông bị cấm thi đấu 2 tháng, thời gian khá lâu cho một mùa
bóng - nhưng ông đã chơi thứ bóng đá mà những người hâm mộ cũng sẽ chơi
nếu họ có tài năng trời ban của ông, kết hợp sự đẹp mắt với cá tính
ngang tàng.
Người bạn thân Geogre Best xem ông như là: ”Một trong những cầu thủ vĩ
đại nhất mọi thời đại. Nhanh như điện. Khi là gã cộc cằn trên sân và là
một người bạn, anh ấy lại hoàn toàn khác.” Hàng ngàn cổ động viên United
sẽ ủng hộ quan điểm ấy
7. Eric Cantona - The King of Old Trafford
Sinh: 24 tháng 5 năm 1966
Đăng ký: 27 tháng 11, 1992
Trận đấu ra mắt: Ngày 6/12/ 1992 v Manchester City (H) League
Tổng số các mục tiêu: 82
Tổng số lần ra sân: 185
Vị trí: Tiền đạo
Ngày rời United 19 /5/ 1997
Nhắc đến Manchester United , người ta nghĩ ngay đến sân vận động Old
Trafford, nghĩ đến David Bechkham, nhưng đối với những người đã từng xem
Man United chơi bóng vào giữa những năm 90, thì nguời đuợc nhớ đến
nhiều nhất là Eric Cantona. Là một cầu thủ tài năng, nhưng cũng đầy cá
tính, Cantona luôn làm theo những gì mình nghĩ, và kết quả là anh luôn
để lại tiếng xấu tại mỗi CLB mà anh đã chơi cho họ, năm 1993 nhận án
treo giò 3 tháng, Cantona đã quyết định vậy là quá đủ, anh sẽ từ giã
bóng đá. Có lẽ sau này những người hâm mộ CLB MU sẽ phải cám ơn
M.Plantini rất nhiều, chính ông đã khuyên anh hãy sang nuớc Anh.
Leeds United là CLB đầu tiên mà Eric dừng chân, với sự có mặt của Eric,
Leeds đã giành chức vô địch giải ngoại hạng Anh năm đó, chỉ sau 1 mùa
bóng ở Leeds, Cantona đã về chơi cho CLB Manchester United với 1 bản hợp
đồng được kí trong thời gian kỉ lục: 3 ngày, kể từ khi phía Manchester
đưa ra đề nghị tới khi hợp đồng hoàn tất. Và chính tại nơi đây 1 huyền
thoại về 1 ông vua người Pháp trên đất Anh đã đuợc viết nên.
Với sự góp mặt của Cantona, Manchester đã đoạt đuợc tất cả những gì mà 1
đội bóng mơ uớc .vô địch ngoại hạng , cúp Fa.Chính anh là người có cú
volê tuyệt vời vào luới Liverpool trong trận chung kết cúp Fa năm
97.Nhưng chính cá tính và cái tôi trong Cantona quá lớn đã dẫn đến sai
lầm lớn nhất trong đời cầu thủ của anh. Ngày 25/1/1995 trong trận đấu
gặp Crystal Palace một CĐV mà sau này được xác định danh tính là Matthew
Simmons, đã chạy thẳng xuống chỗ rào chắn và buông ra một câu chửi tục
tằn. Bị xúc phạm, Cantona đã bay người qua rào chắn và tung ra cú
kung-fu vào chính ngực kẻ vừa xúc phạm mình. 1 phán quyết rất nhanh đuợc
đưa ra ngay sau đó. Chủ toạ phiên toà tại Croydon lạnh lùng tuyên bố
tống giam Cantona 14 ngày.
Trở lại sau án phạt Cantona đã trở thành 1 con người khác hẳn , ít nói
và điềm tĩnh hơn , anh đã không còn phản ứng với những quyết định của
trọng tài dù đôi khi , những quyết định luôn mang lại cho anh những thua
thiệt, và chắc hẳn không ai có thể quên đuợc mùa giải khi anh quay lại
sau án treo giò đó, khi đó Newcaslte duới bàn tay dẫn dắt kì diệu của
HLV Kevin Keegan đang bỏ xa MU với 13 điểm trong khi chỉ còn 9 vòng đấu
nữa là mùa bóng kết thúc, chức vô địch tưởng như đã nằm trọn trong tay
họ, thế nhưng dưới sự dẫn dắt của Cantona, từng bước từng bước
Manchester dần đuổi kịp, và vào cái ngày cuối cùng của mùa bóng
Manchester đã kịp vượt qua Newcastle để giành ngôi vô địch, không gì vui
hơn thế.
Nhưng vào 1 ngày buồn cuối năm 1997, Cantona đột ngột tuyên bố từ giã
sân cỏ trong sự ngỡ ngàng của người hâm mộ, anh từ giã sân cỏ khi ,mình
đang ở dỉnh cao nhất của phong độ trong đời cầu thủ , khi nhận đuợc tin
này, thị trường chứng khoán Luân Đôn như bị chấn động mạnh , cổ phiếu
của Man sụt giảm 1,67 bảng Anh, hay nói cách khác, chỉ trong nháy mắt,
Man đã mất đi 7 triệu bảng . Nhiều nguyên nhân đã được đưa ra để lý giải
nhưng có lẽ do thất bại của tuyển Pháp tại Euro 96 là nguyên nhân chính
của quyết đinh này, mùa hè năm 96 đội bóng dường như đã có tất cả nhưng
họ lại thiếu 1 cầu thủ có vai trò thủ lĩnh, đủ sức dốc đội bóng lên
những lúc cần thiết, Amie Jacquet có lẽ hiễu rõ điều này nhưng bản tính
cố chấp của ông ta đã không cho phép ông gọi Eric trở lại đội tuyển quốc
gia.
- Chủ nhật, 18/05/1997: Tuyên bố từ giã sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp ở
độ tuổi 31
- Số áo huyền thoại : 7 (cả đội tuyển Pháp và đội Manchester United)
- Trận đấu chia tay của Cantona với CLB Manchester United được tổ chức
vào 18/08/1998 trong trận đấu tưởng niệm sự kiện vụ tai nạn máy bay
Munich 1958 với sự chứng kiến của 56.000 VĐV, giữa đội hình 1 của
Manchester United và các cầu thủ nổi tiếng đã từng chơi cho Manchester
United (Robson, Hughes...), các ngôi sao của đội tuyển Pháp (Papin,
Blanc...). Hiệp 1, Eric chơi trong đội hình các ngôi sao. Hiệp 2, Eric
chơi cho đội hình của Manchester United. Tỉ số trận đấu là 8-4 nghiêng
về đội Manchester United. 8. Ruud van Nistelrooy
Ngày sinh: 01/07/1976
Ngày kí hợp đồng: 23/04/2001
Trận đấu ra mắt: 12/08/2001 gặp Liverpool (N) tại Charity Shield
Tổng số bàn thắng: 150
Tổng số lần ra sân: 220
Vị trí: Tiền đạo
Ngày rời United: 28/07/2006
Quốc tịch: Hà Lan
Là một tay săn bàn có hiệu
suất cực cao, thành tích ghi bàn chói lọi của Ruud van Nistelrooy đã đảm
bảo cho anh chỗ đứng trong lịch sử truyền thống của United.
Tiền đạp Hà Lan ghi 100 bàn trong 3 mùa đầu tiên tại Manchester. Anh
đoạt được danh hiệu tay ghi bàn vĩ đại nhất của United trong lịch sử cúp
Châu Âu của huyền thọai Dennis Law vào mùa bóng thứ tư của mình, và
cuối mùa bóng thứ năm tại Old Trafford, anh đã đạt đến mốc 150 bàn trong
chưa tới 200 lần xuất phát chính thức.
Tuy vậy, ban đầu United đã phải rất kiên nhẫn để có anh. Ruud đánh dấu
sinh nhật thứ 22 của mình bằng việc ký hợp đồng trị giá 4,2 triệu bảng
với PSV Eindhoven từ Heerenveen, một kỷ lục chuyển nhượng giữa các CLB
Hà Lan ở thời điểm đó.
Bàn thắng đầu tiên anh ghi được cho PSV là trận đấu với CLB cũ của anh
vào tháng 8/1998, và tháng 11 cùng năm anh được gọi vào tuyển quốc gia
trong trận hoà 1-1 với Đức. Trong 2 mùa sau Ruud ghi 60 bàn cho PSV, và
việc đó đã thu hút sự chú ý của các CLB hàng đầu Châu Âu, trong đó có
United và Real Madrid.
Sir Alex đã rất quyết tâm để có được van Nistelrooy. Hơn thế nữa, ông đã
giữ liên lạc với Ruud trong một năm – thời gian cầu thủ này hồi phục
chấn thương dây chằng mà anh gặp phải trong khi tập luyện với PSV. Quá
trình này xảy ra nhiều ngày sau khi việc kiểm tra y tế với United vào
tháng 4/2000 gặp thất bại. Sau sự hồi phục chấn thương đáng chú ý, cuối
cùng Quỷ đỏ đã có sự phục vụ của anh vào ngày 23/4/2001 với giá 19 triệu
bảng.
Ruud ghi 36 bàn trong mùa đầu tiên, một thành tích “dễ sợ” vốn sau đó
được lặp lại một cách đáng ngạc nhiên trong mùa giải 2002/2003 khi anh
44 lần chọc thủng lưới đối phương để đưa United đến chức vô địch
Premiership. 30 bàn nữa được ghi trong mùa giải thứ ba của anh.
Chấn thương đã phá hỏng mùa bóng 2004/2005 của anh, tuy vậy, anh vẫn kịp
ghi 16 bàn trong 27 lần ra sân và trở thành vua phá lưới Champions
League với 8 bàn thắng.
Mùa giải 2005/2006 cũng song hành với sự thất vọng. 10 bàn trong 12 trận
đánh dấu khởi đầu tuyệt vời của Ruud. Đến tháng 12, anh ghi 17 bàn
trong 26 trận ra sân. Nhưng sự hồi phục thể lực lẫn phong độ của Loius
Saha khiến Ruud mất suất chính thức.
Anh đã không được tung ra sân từ ghế dự bị trong trận chung kết Carling
Cup, không có tên trong danh sách ra sân trận gặp Charlton trong ngày
thi đấu cuối cùng của mùa giải với việc Sir Alex nói rằng những vấn đề
xung quanh “tinh thần của đội bóng” là lý do Ruud bị ngồi ngoài.
Tiền đạo người Hà Lan rời khỏi Old Trafford vào mùa hè năm 2006 và tiến
thẳng tới Tây Ban Nha đầu quân cho đội bóng hoàng gia Real Madrid.
9.Ole Gunnar Solskjaer
Ngày sinh: 26/02/1973
Ngày ký hợp đồng: 29/07/1996
Trận đấu ra mắt: 25/08/1996 gặp Blackburn (H) tại Premiership
Tổng số bàn thắng: 126
Tổng số lần ra sân: 366
Vị trí: Tiền đạo
Ngày rời United:
Quốc tịch: Na Uy
Sự trở lại của Ole Gunnar Solskjaer trong trận hòa Birmingham 2-2 vào
tháng 12/2005 giúp cho mùa bóng 2005/06 của Manchester United bớt ảm đạm
đi rất nhiều.
20 tháng dài đằng đẵng vật lộn với chấn thương đầu gối tưởng như đã làm
cạn tất cả mọi hy vọng được trở lại khoác màu áo đỏ của tiền đạo người
Na Uy, thế nhưng rồi cuối cùng Solskjaer cũng trở lại. Sự xuất sắc của
hàng tấn công Quỷ Đỏ kể từ đó cũng hạn chế nhiều sự góp mặt của Ole
trong nửa cuối của mùa giải 2005/06, nhưng dù sao đi chăng nữa, ác mộng
cũng đã đi qua với anh - một tượng đài của sân Old Trafford.
Nickname trìu mến "sát thủ với gương mặt trẻ thơ" tại sân Old Trafford
đã nói đủ những gì nổi bật nhất về Ole Gunnar Solskjaer. Dù hơn 300 lần
ra sân trong màu áo Man United, nhưng quá nửa trong số đó đến từ ghế dự
bị, anh vẫn ghi được tới hơn 100 bàn thắng - đó cũng là lí do tại sao
anh còn được gọi là "siêu dự bị". Chính siêu dự bị có mái tóc xoăn này
đã đưa về cho sân Old Trafford chiếc Cup vô địch châu Âu thứ 2 trong
lịch sử CLB, sau hơn 30 năm chờ đợi. Anh là tác giả bàn thắng lịch sử ở
những giây cuối cùng trong trận chung kết Champions League năm 1999 trên
sân Nou Camp, đánh dấu cuộc lội ngược dòng vĩ đại trước Bayern Munich.
Cái tên "siêu dự bị" Ole Gunnar Solskjaer còn gắn với lịch sử Man United
bởi một kỳ tích khác - ghi liền 4 bàn sau khi vào sân từ ghế dự bị vào
lưới Nottingham Forest ở mùa giải 1997/98, góp phần vào chiến thắng trên
sân đối phương kỷ lục 8-1.
Trong thời gian chấn thương, Ole Gunnar Solskjaer đã hoàn thành khóa học
huấn luyện nhằm phục vụ cho tương lai lâu dài. Sau 10 năm gắn bó với
United kể từ khi rời quê hương năm 1996, anh vẫn được coi là một thành
viên quan trọng của đội bóng, minh chứng bằng bản gia hạn hợp đồng kéo
dài thêm 2 năm ngay sau khi anh bình phục chấn thương. Theo như anh tâm
sự, sau khi treo giày, anh sẽ sẵn sàng đảm nhận một vị trí trong đội ngũ
đào tạo tài năng trẻ của Manchester United. Ole đã treo giày vào đầu
mùa giải 07/08.
Hiện nay anh chính là HLV dẫn dắt đội tuyển trẻ Manchester United
10.Roy Keane
Ngày sinh: 10/08/1971
Ngày kí hợp đồng: 19/07/1993
Trận đấu ra mắt: 07/08/1993 gặp Arsenal (N) tại Charity Shield
Tổng số bàn thắng: 51
Tổng số lần ra sân: 480
Vị trí: Tiền vệ
Ngày rời United: 18/11/2005
Quốc tịch: Cộng Hoà Ai-len
Sir Alex Ferguson đã nói anh là cầu thủ tuyệt vời nhất mà ông đã từng
làm việc cùng, các cầu thủ bóng đá có khát vọng và Quỷ đỏ ở mọi nơi đều
ngưỡng mộ những phẩm chất của anh: Roy Keane chính là hình ảnh thu nhỏ
của tinh thần quật cường và niềm khao khát chiến thắng mang tên
Manchester United.
Rất ít các vận động viên thể thao có thể làm thủ lĩnh ở trên mọi mặt
trận như Keane đã làm được, cả trong lẫn ngoài sân cỏ - và việc có hơn
70.000 cổ động viên United và Celtic bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với anh
trong trận đấu kỷ niệm của anh trước khi từ giã sân cỏ vào tháng Sáu năm
2006 đã nói lên tất cả.
Hình ảnh anh trấn tĩnh tinh thần cho các đồng đội, bao quát toàn sân
trong trận đấu đã tạo nên United những năm 1990. Anh không bao giờ e
ngại việc nói ra những suy nghĩ của mình trước giới truyền thông, nhất
là khi anh cảm thấy các đồng nghiệp của mình chưa đạt được phong độ cao
như anh mong đợi.
Tiền vệ sinh ra tạiCork bắt đầu sự nghiệp cùng với Cobh Ramblers sau khi
không thể giành được một suất học việc tại Anh. Brian Clough đưa anh
tới Nottingham Forest trước khi anh hoàn tất một bản hợp đồng trị giá kỷ
lục thời đó 3.75 triệu bảng để chuyển tới Old Trafford hè năm 1993.
Hai bàn thắng trên sân nhà trong trận đấu trình làng của anh, một trận
thắng 3-0 trước Sheffield United, dường như đã báo trước điều gì sắp
diễn ra và trong năm đó Keane đấu sĩ đã giành được danh hiệu đầu tiên
trong bộ sưu tập bảy danh hiệu Premiership, một European Cup, một
Intercontinental Cup và bốn FA Cup trong suốt sự nghiệp của mình.
Anh nhận chức thủ quân của United từ tay Eric Cantona vào đầu mùa giải
1997/98, nhưng mùa bóng của anh đã bị gián đoạn bởi một chấn thương dây
chằng đầu gối sau một pha vào bóng với Alf-Inge Haaland của Leeds tại
Elland Road vào tháng Chín năm 1997.
Mùa bóng 1998/99 đã chứng kiến những tháng ngày đầy rẫy chông gai mà
Keane phải trải qua. Trên con đường đưa United tới cú ăn ba lịch sử của
họ, anh phải lĩnh một chiếc thẻ đỏ trong trận đá lại với Arsenal, liền
sau đó là một thẻ vàng trong trận lượt về bán kết Champions League gặp
Juventus, buộc anh phải vắng mặt trong đêm không thể nào quên tại
Barcelona khi United trở thành nhà vô địch Châu Âu.
Ngoài sức ảnh hưởng tới United, Keane - người đã giành được các giải
thưởng Cầu thủ xuất sắc của năm và giải Cầu thủ xuất sắc nhất năm do hội
cầu thủ bình chọn trong năm 2000 - đã chứng minh tầm quan trọng của anh
tới đội tuyển quốc gia và có được gần 70 lần khoác áo đội tuyển Cộng
Hòa Ai Len.
Một vụ xích mích lớn giữa cựu HLV đội tuyển Ai Len Mick McCarthy, sự vụ
đã khiến Keane phải vội vã rời khỏi đội tuyển quốc gia từ World Cup
2002, tưởng như đã trở thành dấu chấm hết cho sự nghiệp thi đấu quốc tế
của anh, nhưng anh đã bất ngờ quay trở lại đội tuyển dưới thời của Brian
Kerr vào tháng Năm 2004.
Tuy nhiên, sự tái hợp chỉ kéo dài cho tới mùa thu năm 2005. Sau khi đội
tuyển Ai Len không thể vượt qua vòng loại chung kết World Cup 2006,
Keane đã tuyên bố từ giã sự nghiệp quốc tế.
Ở thời điểm đó, anh đang bị chấn thương sau khi bị gẫy xương bàn chân
trong trận Premiership của United với Liverpool tại Anfield vào ngày Chủ
nhật, 18/9/2005. Anh vẫn tiếp tục vắng bóng trên sân cỏ cho tới ngày
thứ Sáu 19/11 khi bất ngờ tuyên bố chia tay những tháng ngày tươi đẹp
cùng Quỷ Đỏ.
Manchester United đã đưa ra một bài phát biểu qua Manutd.com tuyên bố
rằng sự nghiệp Old Trafford của Keane đã kết thúc. Quỷ Đỏ đã đã tiến tới
một sự thỏa thuận với Keane để kết thúc hợp đồng ngay lập tức, tạo điều
kiện cho anh gia nhập Celtic.
"Quả thực đây là một ngày buồn đối với tôi khi phải rời xa một CLB và
một HLV tuyệt vời như thế này, nhưng tôi tin rằng đã đến lúc tôi phải ra
đi," Roy nói trong ngày ra đi của anh.
Trong bài phát biểu tương tự, Sir Alex Ferguson đã miêu tả Keane là "cầu
thủ tiền vệ hay nhất thế giới ở thế hệ anh" và là "một trong những nhân
vật vĩ đại nhất trong lịch sử đầy vinh quang của CLB."
Trong 6 tháng chơi cho Celtic, anh đã giúp đội bóng này giành được chức
Vô địch quốc gia và League Cup Scotlen. Sau đó, anh đã thông báo từ giã
sân cỏ vào ngày 12 tháng 6 năm 2006 vì gặp phải một chấn thương khó bình
phục.
Sau đó, Roy Keane đã trở thành huấn luyện viên của Sunderland. Ngay lập
tức, anh đã giúp đội bóng "Mèo Đen" giành được một suất lên chơi ở Giải
Ngoại Hạng Anh mùa giải 2007/2008. 11.Cristiano Ronaldo (CR7)
Vị trí: Tiền vệ
Gia nhập United từ ngày: 12/08/2003
Phí chuyển nhượng: £12,24 triệu
CLB trước: Sporting Lisbon
Ra mắt đội 1 United: 16/08/2003 gặp Bolton (H)
Quốc tịch: Bồ Đào Nha
Trong 3 mùa giải vừa qua, những động tác giả, những pha giật bóng và qua
người của Cristiano Ronaldo - ở cả 2 cánh - đã làm nức lòng các cổ động
viên của United, đồng thời trở thành nỗi khiếp sợ của các hậu vệ đối
phương.
Chính những ngón đòn này cùng với một màn trình diễn đáng nhớ trong màu
áo Sporting Lisbon ở một trận giao hữu trước mùa giải gặp United đã
khiến Sir Alex không ngần ngại đưa ra số tiền 12.24 triệu bảng để mang
về tài năng trẻ này vào tháng 8 năm 2003.
Sau khi đến với Old Trafford, anh đã lãng phí đôi chút thời gian để phô
diễn những kỹ năng trời phú của mình. 30 phút trình diễn đầy ấn tượng
trong trận gặp Bolton tại Old Trafford đã báo hiệu một mùa giải đầu tiên
thành công rực rỡ đối với cá nhân anh.
Sau 39 lần ra sân và ghi được 8 bàn thắng - bao gồm cả bàn thắng mở màn
trong trận thắng tại chung kết FA Cup của United trước Millwall - anh đã
được bầu chọn vào giải thưởng cầu thủ xuất sắc nhất của năm mang tên
Sir Matt Busby cho mùa giải 2003/04.
Mặc dù đã thi đấu đầy ấn tượng tại Euro 2004 trong màu áo đội tuyển Bồ
Đào Nha khi chỉ để thua Hy Lạp trong trận chung kết, nhưng mùa giải thứ 2
của anh lại không thể là một quãng thời gian đáng nhớ so với mùa đầu
tiên. Nhưng sau khi tìm lại được phong độ của mình ở nửa sau mùa bóng
2004/05, anh đã có được thành tích 50 lần ra sân và 9 bàn thắng cho
mình.
Trong mùa 2005/06, một lần nữa Ronaldo có được phong độ tốt nhất ở nửa
sau của cuộc đua. Anh đã ghi được bàn thắng của mùa giải cho United
trong trận gặp Portsmouth, ghi được 1 trong 4 bàn của Quỷ Đỏ ở trận
chung kết Carling Cup và đạt thành tích 12 bàn trong 47 trận ra sân.
Nhưng đến mùa giải 2006/07, Cristiano Ronaldo mới thực sự bùng nổ và trở
thành ngôi sao sáng chói nhất của Quỷ Đỏ. Trở về từ một kì World Cup
khá thành công, Ronaldo đã phải hứng chịu rất nhiều sự chỉ trích sau khi
Bồ Đào Nha đánh bại đội tuyển Anh. Những tưởng anh sẽ ra đi, nhưng Sir
Alex đã thuyết phục Ronaldo ở lại và đó là một hành động sáng suốt.
Ronaldo đã chơi với một nguồn cảm hứng bất tận trong màu áo của United,
mở đầu là trận đấu đầy ấn tượng thắng Fulham 5-1, tiếp sau đó là một
loạt các trận đấu thành công và những bàn thắng liên tiếp được "số 7"
thực hiện. Màn trình diễn ấy đã kéo dài bản hợp đồng mà anh kí với
United đến tận năm 2012, và đó là một tin không thể tuyệt vời hơn của
các cổ động viên yêu mến Quỷ đỏ.
Anh đã giành được rất nhiều giải thưởng trong mùa bóng đáng nhớ 2006/07,
nhưng tuyệt vời nhất vẫn là chiếc huy chương vô địch giải Ngoại Hạng.
Sau 3 năm chờ đợi, cuối cùng Ronaldo cũng toả sáng và trở thành nguồn
cảm hứng đưa United đến với ngôi vô địch. Có thể nói, chiếc áo số 7
huyền thoại đã tìm được người kế tục xứng đáng.
12.Peter Schmeichel - Người khổng lồ Đan Mạch
Vị trí : thủ môn (1991-1999)
Sinh ngày: 18/2/1963 tại Gladsaxe, Đan Mạch
Cao :1,91 m, nặng 85 kg
Peter Schmeichel là 1 trong những thủ môn vĩ đại, người hùng số 1 của
Manchester United. Peter nổi danh từ những năm 1990 và góp phần giúp MU
thống trị nền bóng đá Anh, giành Cup Châu Âu và đưa ĐT Đan Mạch đoạt
chức vô địch Châu Âu. Sir Alex Ferguson nói về khả năng của Schmeichel :
" Nếu bạn chạm trán với Schmeichel thì đừng nghĩ là sẽ qua mặt được anh
chàng Bắc Âu này và bạn khó mà ghi được bàn thắng"
[color:d702="rgb(112, 128, 144)"]Cuộc mua bán thế kỉ:
Schmeichel có vóc dáng to lớn, mái vàng điển hình của bắc Âu. Trong thời
gian ở MU, Schmeichel là 1 thủ môn xuất sắc, đạt đến đỉnh cao về khả
năng phối hợp di chuyển linh hoạt, quan sát, xử lý và phát bóng, anh
cũng thể hiện được tài năng này khi xử lý tình huống 1 chọi 1.
Schmeichel từ giã bóng đá Anh cuối mùa giải 1998/1999. Sự việc này là
một mất mát lớn đối với MU sau 8 mùa giải. Năm 20 tuổi, Schmeichel bắt
đầu chơi cho CLB Hvidorve, Đan Mạch. Tài năng hiếm hoi này đã thu hút sự
chú ý của Brondly, CLB vô địch Đan Mạch và Lio đã ký hợp đồng với
Schmeichel vào tháng 1/1987. Tại Brondly, Schmeichel chơi rất thành công
và giúp CLB liên tiếp 3 lần đoạt chức vô địch (1987-1989). Schmeichel
được bầu là cầu thủ Đan Mạch xuất sắc nhất 1990. Danh tiếng của
Schmeichel bắt đầu vượt qua biên giới. HLV Alex Ferguson không phải mất
nhiều thời gian cho việc kí hợp đồng với Schmeichel. Tháng 8/1991, MU đã
có anh với giá chuyển nhượng 500.000 bảng. Ông Alex Ferguson suy ngẫm
"ở mức giá này, tôi tin chúng tôi đã thực hiện được việc mua bán của thế
kỉ này". Kể từ khi thủ môn Alex Stepney nghỉ hưu năm 1978, MU luôn bị
thiếu vắng một thủ môn xuất sắc và Schmeichel chính là sự lựa chọn cho
mùa này. Mùa bóng đầu tiên của Schmeichel, khi anh xuất hiện trong 42
trận của giải quốc gia anh chỉ để lọt lưới 33 quả, 1 con số thấp nhất
tại Anh. Mặc dù vậy kết quả trên không đủ để MU đánh bại Leeds để giành
chức vô địch, nhưng Schmeichel đã lần đầu tiên cùng MU đăng quang Cup
quốc gia ở SVD Wembley khi MU thắng Nottingham Forest 1-0.
Mùa hè năm 1992, Schmeichel chứng tỏ khả năng của mình là 1 thủ môn xuất
sắc nhất châu Âu bằng cách đưa ĐT Đan Mạch giành chức vô địch Châu Âu ở
Thụy Điển. Các CLB nổi tiếng như AC Milan và Juventus đặc biệt quan tâm
tới Schmeichel, nhưng khi hỏi ý định của Schmeichel sẽ ở MU bao lâu thì
anh nói "Cả đời"...
Ra đi sau vinh quang tột đỉnh
Mùa giải 1992/1993, sai khi để lọt 6 bàn trong 3 trận đầu tiên,
Schmeichel liên tục giữ không lọt lưới 5 trân giữa tháng 8 và tháng 10.
Từ đó Schmeichel tiếp tục chơi 1 cách tuyệt vời và là người chấm dứt 26
năm chờ đợi của MU đoạt Cup vô địch. Tháng 2/1993, anh đoạt giải" Thủ
môn xuất sắc nhất của giải ngoại hạng Anh". Để đạt được danh hiệu này
Schmeichel chỉ để lọt lưới tổng số cả giải là 31 quả ( kể cả 4 quả lọt
lưới trong trận chung kết).
Mùa giải 1993/1994, Mu giành được 2 giải, tới tháng 8 Schmeichel đã ghi
bàn từ quả phạt penalty vào lưới của David Seaman, giành chiến thắng ở
Chartity Shield trước CLB Arsenal. Mùa giải 1994/1995 tại các trận đấu
trên sân nhà Old Trafford, Schmeichel không để thủng lưới bàn nào, nhưng
MU chỉ được xếp thứ 2.
Phải nói mùa bóng 1995/1996 là mùa giải thành công nhất của Schmeichel.
Tháng 3 Manutd thắng Newcastle 1-0 và 9 trận tiếp theo Schmeichel chỉ để
lọt lưới 7 quả, đưa MU giành chức vô địch lần thứ 3 trong 4 năm. Peter
được đưa lên trang nhất của tờ tạp chí lá cải Anh số 10. 1998 khi anh
quyết định rời ManUtd. Anh gọi điện đến cuộc họp báo ở Old Trafford và
thông báo rằng anh sẽ giã từ bóng đá Anh vào cuối mùa bóng 1998/1999 và
tìm 1 CLB mới ở nước ngoài, nơi anh sẽ chơi số trận ít hơn. Tháng
5/1999, sau khi giúp Manutd đoạt "cú ăn ba lịch sử", thủ môn người Đan
Mạch này nhận huy chương vô địch bóng đá Anh lần thứ 5 và huy chương cup
FA lần thứ 3.
Những câu nói bất hủ: "Vào ngày chủ nhật,Eric đã
đưa chúng tôi nên thiên đàng với bàn thắng tuyệt đẹp tung lưới
Blackburn,nhưng 3 ngày sau đó chúng tôi bị ném xuống địa ngục…"_ Alex
Ferguson đã nói như vậy sau sự kiện Cantona với kú kungfu tại Sehurst
Park. Sau này cả Ferguson lẫn những người chỉ trích Cantona đã tỏ ra hối
hận và có lỗi với anh.
"Tôi ko tin nó nữa,bóng đá,địa ngục đẫm máu..."_ Alex Ferguson
“Thách thức lớn nhất của tôi là đánh bại và tiêu diệt Livepool...Bạn có
thể ghi nhớ điều đó..."_ Alex Ferguson đáp lại Alan Hansen về tương lai
của ông 12/2002
"Phong độ chỉ là nhất thời,đẳng cấp mới là mãi mãi..."_ Alex Ferguson.
"Kệ mẹ cái vết thương trên mặt anh ta..."_ Fergie nói về vết thương trên
mặt Beckham sau vụ "chiếc giày bay" 3/2003.
"Tôi ko xúc phạm cậu ta.Mẹ khiếp,cậu ta là 1 cầu thủ lớn,1 *******
ngốc..." Fergie nói về Veron.
"Tôi ko nghĩ ai đó đến Old Trafford là có thể hiểu được bóng đá.Ko bao
giờ có thể hiểu được..."_ Keano.
"Eric Cantona đã làm thay đổi sự nghiệp bóng đá của tôi..."_ Mark
Hughes.
"Tôi đã chờ anh ta lâu rồi,và rồi quả bóng cùng anh ta đã đến. Tôi lao
chân về phía anh ta,anh ta ngã xuống và ko dám đối diện với tôi như lần
trước nữa..." “Tôi không hề hối hận,. **** nó. Cuối cùng cái gì phải đến
cũng đã đến. Tôi đã trả đựoc mối thù,tôi đã nhìn thẳng vào mắt anh
ta...” _ Keano nói về tình huống cố tình đạp vào chân Haaland của
ManCity để trả thù 1 pha bóng trước đó mấy mùa.
"Ông nghĩ ông là cái *** gì?Ông làm gì đựơc tôi?Mẹ khiếp!Mick, ông là 1
kẻ thất hứa,1 thằng bất tài. Tôi thấy ông không phải là 1 cầu thủ,ko
phải 1 HLV và cũng ko thấy ông là 1 con ngưòi. Ông là 1 thằng bất tài và
hãy làm những gì ông muốn tại World Cup này. Tôi ko thể hiểu tại sao
ông lại có thể làm HLV trưỏng đội tuyển quốc gia đựoc..."_ Keano nói về
HLV trưỏng đt Ailen tại WC 2002 tại Nhật/Hàn.
"Chính vì anh ta đựoc hưởng lương 120 ngàn bảng 1 tuần và toả sáng trong
20' cuối trận gặp Tottenham mà anh ta nghĩ anh ta là 1 siêu sao..."_
Keane nói về Rio Ferdinand trên MUTV 10/2002.
“1 bàn thắng tuyệt vời là nó phải quan trọng và đẹp mắt..."_ Cantona nói
sau khi ghi 2 bàn mang tính nghệ thuật siêu phàm vào lưới Sheffield
Wednesday ở P.L ngày 16/3/1994 (M.U thắng 5/0).
"Chia tay 1 CLB như chia tay 1 ngưòi phụ nữ,khi ko có gì sai trái và hối
hận,bạn hãy ra đi..."_ Cantona nói sau khi rời Leeds